Một Số Câu Truyện Cười Dân Gian 1, Truyện Cười Dân Gian

hothanhthao.com xin hầu chuyện quý vị bởi những mẫu truyện mỉm cười vui vẻ. Hãy giành không nhiều thời giờ quý báu nhằm đọc. Chắc chắn là quý vị sẽ sở hữu thêm năng lượng tích rất để tiếp tục thao tác sau đó.

Bạn đang xem: Một số câu truyện cười dân gian


1. Bẩm chó cả

Nhà nọ thấy quan tiền lại tham nhũng, trong tâm rất khinh. Một hôm, các quan cho nhà chơi, trong số đó có cả mấy chúng ta đồng tuy vậy thuở trước. Ông ta bảo bạn nhà dọn rượu thết. Người nhà bưng mâm lên, ông ta đứng dậy thưa:

– Chả mấy khi rồng mang đến nhà tôm, các ngài tất cả bụng yêu bên nho thanh bạch mang đến chơi, tất cả chén rượu nhạt xin những ngài chiếu nắm cho.

Các quan vắt đũa, gắp mấy món. Các quan nạp năng lượng thấy ngon miệng, tức tốc khề khà hỏi: đây đĩa gì, kia bát gì…

Nhà nho thư thả nói:

– Ðây là chó, kia cũng là chó, bẩm toàn chó cả.

2. Mất trộm bò

Một fan vừa bắt đầu tậu được con bò. Tối đi ngủ, anh ta vẫn chốt chuồng bò cẩn trọng rồi lại đặt dòng chõng ngay thân lối ra vào mà lại nằm ngủ. ấy thế mà ban đêm, kẻ trộm vẫn vào dắt mất bò của anh ta. Xót ruột, anh ta trình quan:

– Bẩm quan, chắc là chúng nó dắt trườn chui qua chõng bé nằm mà đi ra.

Quan nghe nói vô lý quá bật cười:

– con bò chứ tất cả phải bé chó, bé mèo đâu mà lại chui qua gầm chõng!

– Dạ, bẩm quan, nỗ lực thì bọn chúng nó dắt trườn của bé đi lối nào? sáng dậy mẫu chõng con nằm vẫn để y nguyên ở phần cũ chắn lối ra vào cơ mà!

– Ðồ ngốc! ngươi ngủ say, bọn chúng nó khênh chõng mày sải ra một bên, dắt bò ra rồi lại khiêng về nơi cũ…

Người kia như vỡ vạc lẽ, nói:

– À, thay ra quan thông đồng với đàn trộm, phải mới tỏ tường được như thế chứ!

3. Cứ bảo tuổi sửu giành được không!

Ðồn rằng gồm một ông quan lại huyện khôn cùng thanh liêm, không ăn uống của đút bao giờ. Bà thị xã thấy tính ông xã như vậy cũng không đủ can đảm nhận lễ của ai. Tất cả làng nọ ước ao nhờ quan huyện bênh đến được kiện, nhưng lại mang lễ đồ dùng gì đến, quan liêu cũng gạt đi hết. Họ new tìm phương pháp đút lót cùng với bà huyện. Bà thị trấn cũng chối đây đẩy:

– bên tôi thanh liêm lắm, tôi nhưng mà nhận của các ông thì mươi, mười lăm năm sau, ông ấy biết ông ấy cũng vẫn còn đấy rầy la tôi cơ đấy!

Dân xóm năn nỉ mãi, bà nể tình bắt đầu bày cách:

– quan tiền huyện đơn vị tôi tuổi “tí”. Dân làng mạc đã tất cả ý như vậy, thì hãy về đúc một con chuột bạc đến đây, rồi tôi nỗ lực nói giùm cho, họa may được chăng!

Dân xã nghe lời, về đúc một con chuột cống thật to, ruột đặc, toàn bằng bạc đãi đem đến.

Một hôm, ông huyện trông thấy nhỏ chuột bạc, bắt đầu hỏi ở đâu ra, bà huyện liền rước sự tình đề cập lại. Nghe xong, ông thị trấn mắng:

– Sao nhưng ngốc vậy! Lại đi bảo là tuổi “tí”! Cứ bảo tuổi “sửu” đã đạt được không!

4. Quan to mua vàng

Theo lệ ngày xưa, ai làm quan thì thiết lập món gì cũng chỉ yêu cầu trả nửa giá bán tiền, trừ download vàng cần trả đủ. Một ông quan nọ vừa mang lại nhậm chức, bảo hiệu kim cương đem hai lạng đến bán cho ngài. Nhà hiệu kim cương nghe tiếng quan tiền dữ như cọp, new bẩm:

– quà mỗi lạng ta thực giá chỉ sáu chục đồng, tuy vậy quan phệ thì trả một phần hai cũng được.

Quan thay hai lạng vàng xem, rồi thong thả bỏ một lượng vào túi. Nhà hiệu tưởng quan lại chỉ mua tất cả một lạng, còn lạng kia trả lại, nên những khi quan vào trong nhà trong, anh ta vẫn đứng đấy chờ trả tiền. Hồi lâu quan ra, thấy vậy mới hỏi:

– tải bán ngừng rồi, còn đứng đấy làm cho gì?

Chủ hiệu đá quý đáp:

– con chờ quan phệ trả tiền cho.

Quan bảo:

– tiền trả rồi, còn đòi gì nữa?

Chủ hiệu tiến thưởng đáp:

– nhì lạng, quan trả lại một lạng, rước một lạng.

Quan nổi giận:

– công ty ngươi kỳ lạ thật! công ty ngươi bảo ta trả một ít cũng được. Ta cài đặt hai lạng, nhưng mà chỉ mang một, trả lại một chẳng yêu cầu là sẽ trả một phần hai là gì!

5. Diệu kế

Một quan lại võ gồm tính hại vợ. Một hôm, đang nạm cự với giặc sinh sống biên thùy, đột nhiên nghe tin mật báo là phu nhân sẽ ở sau sườn lưng xông tới để hỏi tội quan tiền về việc quan đem nàng hầu đi theo, quan bèn tập trung ban tư vấn lại vấn kế. Kẻ chuyển kế này, người bày mưu nọ, tướng tá quân mọi thấy ko ổn. Chợt một viên quân sư, vốn chiếc râu quặp, tiến lại tâu rằng:

– Trước mặt, địch quân như gió bão, sau lưng phu nhân như nước lũ. Song lọt vào tay giặc không nguy bởi lọt vào tay phu nhân. Chỉ bao gồm nước tướng tá quân mặt hàng giặc, để ra khỏi tay phu nhân là hay hơn cả.

Ông tướng tá vỗ đùi khen:

– Diệu kế! tuyệt diệu kế!

6. Ba mày! Ðã bị tiêu diệt với ông chưa!

Một anh, nhà bao gồm giỗ, vk vừa làm cho cỗ xong, bỏ lên trên bàn cúng thì một bé ruồi đến đậu ngay ra đĩa thịt. Chị vk vội kêu lên:

– Thôi chết rồi! Mâm cơm trắng cúng ông bà cơ mà anh ko coi cảnh giác để ruồi nó đậu vào, làm cho uế tạp mất rồi!

Anh chồng nghe thế, giận con ruồi lắm, suy nghĩ bụng: nhì vợ ck lòng thành làm cho được mâm cơm mà bé ruồi nó làm cho ô uế, giờ có cúng, ông bà cũng không về hưởng trọn nữa, ngay lập tức lên thị xã kêu:

– Bẩm lạy quan lại lớn, cửa hàng chúng tôi vất vả quanh năm hôm nay mới làm cho đuợc mâm cơm trắng cúng ông bà, cầm mà con ruồi nó sà vào, làm ô uế cả. Xin quan mập xử tội nhờ.

Quan nghe kết thúc bảo:

– Tao cho phép mày từ bỏ rày hễ thấy nó ngẫu nhiên ở đâu, cứ đánh đến chết.

Quan vừa buông lời, thì một bé ruồi mang đến đậu ngay trên má quan. Anh kia trông thấy, mắm môi, giang tay tát bốp vào mặt quan chửi:

– bố mày! Ðã bị tiêu diệt với ông chưa!

7. Tía anh đầy tớ

Một lão nhà giàu sang ba anh đầy tớ, dẫu vậy mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì vô cùng lo xa, còn một anh thì vô cùng lễ phép. Lão lấy làm cho đắc ý lắm.

Một hôm, cậu con cả lão xẻ xuống ao, anh cảnh giác trông thấy, chạy về thưa cùng với chủ:

– Thưa ông, cậy anh chị em ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ!

Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão tức thì vác gậy đuổi, anh cảnh giác chạy biến. Lão không nên anh lo xa đi mua hòm về liệm. Ðược một lúc, anh này đem đến hai cái. Thấy ráng ông nhà trừng mắt:

– lý do mua những hai cái, thằng kia?

Anh này trả lời:

– Ấy, nhỏ mua chống xa, nhỡ cậu hai bao gồm chết đuối thì bao gồm cái cần sử dụng ngay.

Lão lại vác gậy đuổi đi.

Chỉ còn anh lễ phép vẫn lấy được lòng chủ. Một hôm, anh ta thuộc một fan nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến nơi lội bùn ngập đến sống lưng ống chân nhưng mà anh ta vẫn vui vẻ ko một lời phàn nàn. Thấy núm ông nhà khen:

– Anh khá lắm, biết chịu đựng khó. Cứ núm đi rồi mang lại tết ta đã may cho bộ cánh.

Vừa kể đến đấy thì anh đầy tớ đặt cáng xuống giữa đụn bùn khoanh tay lễ phép nói:

– bé xin đa tạ ông!

8. Tứ cẳng, sáu cẳng

Một thầy cai sai lính lệ đi trát (công văn) gấp; bảo anh ta lấy chiến mã mà cưỡi. Anh quân nhân lệ dắt ngựa ra đường nhưng không cưỡi, cứ xắn quần lên tận gối, gặm cổ đuổi theo ngựa. Fan qua đường lấy làm cho lạ hỏi:

– Anh điên hay sao nhưng mà không cưỡi lên ngựa chiến chạy mang đến mau?

Anh quân nhân lệ trả lời:

– Khéo mang đến anh! tư cẳng lại cấp tốc hơn sáu cẳng được à!

9. Ghen tuông bóng ghen gió

Một anh học tập trò gồm tính xuất xắc ghen muốn thử lòng vợ. Buổi tối đến anh ta ngồi núp một xó, đợi vk di qua thì chạy ra ôm chầm lấy. Vợ giật bản thân kêu lên. Anh ta mừng lắm, nói:

– Rõ thiệt phúc bên mình. Ðược người bà xã trinh tiết.

Một hôm, xem sử cho chỗ Tần Cối giết thịt Nhạc Phi anh ta giận lắm, tay đang cầm loại chén, quăng xuống khu đất vỡ tan. Vk thấy thế, nói:

– anh chị em có mười dòng chén, đập mất chín rồi, còn cái này lại đập nốt, lấy gì nhưng mà uống nước?

Anh ta nghe nói, căng mắt quát to lớn lên:

– À à! mình bênh thằng Tần Cối à! hay là mình đã thông dâm cùng với nó?

10. Sao sẽ vội chết

Một thầy lang xưa ni vẫn khoe chữa dịch giỏi, ngày nọ gồm một ông lão bất ngờ lại hỏi:

– Lão nghe thầy chữa bệnh thần lắm, thầy đã trị khỏi được mấy đám rồi?

Ông lang quả quyết đáp:

– từng nào đám mà nghe lời tôi là chữa trị khỏi hết.

Ông lão cau phương diện nói:

– Thầy quên rồi à? Thầy bảo thằng cháu nhà tôi uống thuốc của thầy một năm thì khỏi, sao nó mới uống được tía tháng vẫn chết?

Ông lang xua tay nói:

– ví dụ tại cậu bên không chịu nghe lời tôi. Tôi bảo uống dung dịch một năm, sao new uống ba tháng đang vội chết? Cứ uống thuốc đủ năm, xem có khỏi ko nào?

11. Xin tiền tiên

Có nhị anh xuất xắc nói láo. Một hôm, cùng đi tắm rửa với nhau, anh nọ ý muốn lòe anh kia, bắt buộc mang theo năm tiền của bản thân mình rồi lặn xuống nước, cơ hội ngoi lên chìa năm tiền ra, nói:

– Tao lặn xuống chạm mặt hai ông tiên vẫn đánh cờ. Tao vào coi thì hai ông ấy cho tao năm tiền bảo đi nơi khác. Tao mừng quá bơi lên đây.

Anh tê biết anh này nói láo, định xỏ lại. Anh ta giả cỗ tin là thật, hỏi:

– rứa à! vậy thì để tao lặn xuống xem, hoạ chăng xin được mấy tiền nữa thì hay.

Nói rồi tức tốc lặn xuống. Một lát bơi lên:

– Tao lại chạm mặt hai ông tiên tấn công cờ. Tao tháng men mang đến định xin tiền, thì nhị ông ấy mắng, bảo: “Thằng trước xuống đây, đã cho năm tiền bảo về phân chia nhau. Vậy còn xuống quấy rầy gì nữa!”

Biết là bị xỏ, tuy thế anh nọ cũng đành bắt buộc chia mang lại anh kia nhì tiền rưỡi.

12. Nhất bên trọng, nhất mặt khinh

Một anh thợ mộc tốt chữ vào làm cho nhà một ông quan tiền hưu trí. Ông quan lại thấy anh ta lanh lợi, nói năng hoạt bát, bắt đầu hỏi:

– hồi đó anh có học hành được chữ gì không?

Anh ta trả lời:

– Bẩm tất cả ạ!

Ông quan tức thời chỉ con ngựa chiến bạch quí của bản thân mình đang đứng ăn ở góc sân, bảo:

– Anh thử làm bài xích thơ vịnh con ngựa xem, hay thì ta vẫn thưởng.

Anh thợ mộc ứng khẩu đọc:

Bạch mã mao như tuyết (Ngựa trắng lông như tuyết)

Tứ túc cương như thiết (Bốn chân cứng như sắt)

Tướng công kỵ bạch mã (Ngài cưỡi ngựa chiến trắng)

Bạch mã tẩu như phi (Ngựa trắng chạy như bay)

Quan gật gù khen hay, rồi thưởng cho 1 thúng thóc, một quan tiền tiền.

Anh thợ ra về, gánh mặt thúng thóc, bên đồ nghề, thấy bên nặng bên nhẹ, ngay tức thì nói chữ: “Nhất mặt trọng, nhất mặt khinh”. Quan lại nghe nói liền nêm thêm một thúng thóc nữa để gánh mang lại cân.

Anh ta về nhà kể lại mẩu chuyện cho mọi tín đồ nghe. Tất cả anh hàng xóm, dốt đặc cán mai, cơ mà thấy được lắm tiền, lắm thóc như thế, nổi tính tham, ngay tức thì bảo anh thợ mộc dạy cho bài thơ và lời nói chữ nọ. Học tập thuộc rồi, anh ta cũng sắp đến một song quang gánh và một ít phương tiện vào dinh quan liêu xin việc.

Quan cũng hỏi như lần trước cùng anh này hoan hỉ đáp mình là học trò. Quan nhìn ra sân, thấy bà cầm quét sảnh bèn bảo anh ta làm cho thơ vịnh bà cụ. Anh này vẫn hơi lúng túng, vày chỉ nằm trong mỗi bài thơ vịnh con ngựa, hiện thời biết vịnh bà cụ cầm nào? nhưng đã trót thì đề nghị trét cũng ứng khẩu đọc:

Bà cụ mao như tuyết…

Quan gật đầu:

– Ừ, được đấy!

Nghe quan lại khen, anh ta vững vàng bụng hiểu tiếp:

Tứ túc cưng cửng như thiết.

Quan cau mày:

– Ý tương đối ép, tuy thế cũng lâm thời được, ngâm tiếp đi!

Mừng quá, anh này đọc một mạch:

Tướng công kỵ bà cụ,

Bà nắm tẩu như phi.

Quan nghe chấm dứt giận quá, quát fan nhà ra đánh cho ba mươi roi vào mông. Ðứng dậy anh ta vừa xoa vừa nói:

“Nhất bên trọng, nhất mặt khinh”. Quan liêu nghe nói tức thì bảo đánh thêm ba mươi roi nữa và sống lưng cho cân.

Xem thêm: Hình hài hước bá đạo cute nhất, ảnh chế hài hước

13. Làm theo bố vợ

Có anh chàng kia, tính rất khù khờ. Biết thế nên trước lúc anh ta đi làm việc rể, chị em anh ta vẫn đinh ninh dặn dò:

– Thấy tía vợ làm những gì thì con đề nghị làm theo, chớ chớ hếch đôi mắt lên nhưng mà nhìn, fan ta cười cợt cho, nghe không?

Nhớ lời mẹ dặn, một hôm bố vợ đang cuốc đất, anh ta chạy lại đỡ mang cuốc nói:

– Thầy để bé làm cho.

Ông bố vợ vui vẻ trao cuốc cho, rồi đi trồng chuối. Thấy thế, anh ta lại chạy theo và bảo nhằm đó anh làm cho cho.

Lần này ông bố vk không nói gì cả, loại bỏ đốn tre. Anh ta lại chạy theo giật lấy dao. Bực mình vị anh nhỏ rể giành mất việc mà chẳng làm chấm dứt việc gì, ông ta bỏ về nhà. Dọc đường chiếc khăn bịt đầu vướng buộc phải cành tre, ông ta cũng không ảm đạm nhặt, cứ cố đi. Anh con rể không tồn tại khăn cũng vội tháo ngay áo treo lên cành tre, rồi rối rít chạy theo bố vk về.

Về mang lại nhà, ông ta lầm lầm chạy vào buồng bà xã sinh sự với vợ:

– Ðồ ngu! Chọn ráng nào và lại vớ đề nghị một thằng rể điên. Sáng ngày hôm nay chẳng có tác dụng được vấn đề gì với nó cả!

Hai vợ ông chồng cãi nhau, rồi ông ta đấm đá cho vk một đạp.

Anh rể vừa hộc tốc chạy về, thấy thay cũng co chân đạp cho bà mẹ vợ thêm một sút nữa ngã lăn kềnh.

14. Nguyện vọng của anh ý lười

Có một anh suốt cả ngày đêm chỉ nằm một chỗ, tất cả hai bữa cơm cũng không thích há mồm ăn. Nạm là bị tiêu diệt đói. Xuống âm phủ, Diêm Vương ban đầu thai làm kiếp mèo. Anh ta bèn tâu:

– Muôn tâu Ðại Vương, Ðại vương bắt hóa kiếp mèo, thì xin đến được một bộ lông đen tuyền, chỉ tất cả cái mũi là lông trắng mà thôi.

Diêm Vương không hiểu biết nhiều ý ra làm cho sao, hỏi lại:

– Ðể làm gì?

Anh ta tâu:

– Ðể khi bé nằm vào xó buổi tối chuột không trông thấy, chỉ thấy loại đốm trắng, tưởng là cục mỡ, chạy lại gặm, ráng là con cứ việc há mồm ra ăn thịt, ko mất công rình bắt nữa.

Truyện cười cợt dân gianlà thể loại truyện độc đáo, phức tạp, được call bằng các tên khác ví như truyện tiếu lâm, truyện tấu hài,... Gần như mẩu truyện dân gian được nói với mục đích giải trí cho người đọc cùng hơn hết là nhằm “cà khịa” hồ hết thói hư, tình trạng kém của kẻ thống trị thống trị, chỉ huy của vua chúa, quan liêu tham thối nát làng mạc hội đương thời.

Theo Wikipedia định nghĩa: "Truyện cườilà thể một số loại văn học tập dân gian, là một lĩnh vực truyện kể dân gian rộng lớn, đa dạng, phức tạp bao hàm những bề ngoài được gọi bằng những danh từ khác nhau có tính năng gây cười, lấy tiếng cười để khen chê và sở hữu vui,giải trí"

Mặc dù cho là truyện cười cơ mà nó chứa đựng nhiều chân thành và ý nghĩa sâu nhan sắc và giáo dục đào tạo đạo lý làm cho người. Từ đó giúp họ rút ra được những bài học có giá trị mang lại cuộc sống.

Đặc điểm nổi bật của truyện cười dân gian

Ngôn ngữ phong phú, gần gũi: với mục đích mang về tiếng cười cho tất cả những người đọc cần truyện cười khôn cùng gần với phong cách đời sống sản phẩm ngày. Những nhân vật đột nhiên trong truyện cũng chọn cái tên rất dễ dàng nhớ, thân nằm trong với bọn chúng ta.

Nội dung nhiều dạng, phong phú, đựng đựng bài học kinh nghiệm đời: ngoài truyện cổ tích, truyện cười cợt dân gian là thể loại tiếp sau phản ánh, phê phán các thói lỗi tật xấu trong thôn hội phân cấp ngày xưa. Phần đa lối xử trí thông minh không thua kém phần lém lỉnh trong các tình huống trớ trêu ấy tạo ra cái kết đẹp và bài học kinh nghiệm cho các kẻ xứng đáng.

Phản ánh đời sống, tập quán, phong tục của dân tộc: tính châm biếm của truyện cười xuất phát điểm từ mạch văn hoá của người việt “thương mang đến đòn”. Đây cũng là kiểu ứng xử nhiều tính nhân bạn dạng của dân tộc ta, tư duy cụ thể nhưng không trực tiếp phía vào đối tượng người tiêu dùng mà chủ yếu về kiểu tủ lửng, nói vòng vo.

*

Tuyển tập số đông mẩu truyện cười dân gian với ý nghĩa

Thầy bói coi voi

Được ngày thảnh thơi nên năm ông thầy tướng mù rủ nhau ngồi tán phét.

Vì chưa thấy được con voi bao giờ nên lừng khừng hình thù nó ra sao. đột dân tình tám nhau có tín đồ dắt voi đi qua. Cả năm ông cùng vun tiền cho những người quản voi dừng lại để xem. Ông thì sờ vòi, ông thì sờ ngà, ông sờ chân, ông sờ tai, ông sót lại thì sờ đuôi. Sau một hồi sờ mó thì lần lượt phán.

Thầy sờ vòi phán: “ Tôi tưởng con voi như nào, té ra nó sần sùi như nhỏ đỉa”

Thầy sờ ngà thì phán: “ Đâu có, nó vừa lâu năm vừa cứng như loại đòn gánh”

Thầy sờ tai làm phản ứng: “ không phải, nó bè bè như mẫu quạt thóc”

Tiếp cho thầy sờ chân bảo: “Các ông không nên cả rồi, nó đứng lừng lững nó cái cột đình”

Cuối thuộc thầy sờ đuôi new lên tiếng: “ bốn ông chả ai nói đúng, tôi thấy nó tua tủa như mẫu chổi cùn vậy”

Năm ông không một ai chịu nghe ai nên dấn thân cãi lộn rồi chiến đấu đến sứt đầu mẻ trán.

*

Đây là một trong những truyện cười dân gian kinh điển của vn mang chân thành và ý nghĩa theo hướng phiến diện, một chiều. Khi quan sát nhận sự việc phải tất cả cái nhìn tổng thể đa chiều, tiếp nhận ý kiến của hầu như người. Kế bên ra, truyện còn phê phán số đông người không hiểu nhưng lại trầm trồ thông minh.

Lợn cưới áo mới

Trong làng có một anh tính giỏi khoe khoang. Một lần bắt đầu may được cái áo mới phải đem ra khoác rồi đứng ở cửa hóng, đợi bao gồm người trải qua khen. Đứng trầy lẻ tẻ từ sáng đến chiều nhưng không một ai hỏi cả, anh ta tức lắm.

Đang bực, chợt gồm một anh ton tả chạy đến, tính cũng khoe của, hỏi to: “Chú tất cả thấy con lợn cưới của mình chạy qua không?”

Anh nam nhi này giơ ngay lập tức vạt áo lên, bảo: “Từ cơ hội tôi mặc mẫu áo mới này, tôi chẳng thấy bé lợn nào chạy qua đây cả!”

*

Câu chuyện trên phê phán tính cách hay khoe của con người, khoe khoang đến tầm lố bịch. Đây được xem như là thói xấu của bé người, cần được khắc phục.

Quan so với “chó”

Có một hôm quan huyện Thạch Thành đi ngang qua bến đò Thạch chạm chán thằng bé bỏng cắp sách đi học về. Thằng nhỏ bé nhìn có vẻ lơ láo. Quan gọi lại bảo: “Mày đã cắp sách đến lớp chắc phải biết đối, tao sẽ cho 1 vế, nếu đối ngược lại được thì ta thưởng, còn không có khả năng sẽ bị đánh đòn bởi vì tội vô lễ. Rõ chửa?”

Thằng bé xíu ngu ngơ gật đầu. Quan bèn đọc: “Quan thị trấn Thạch sang bến đò Thạch”.

Thằng nhỏ bé gãi gãi đầu: “ Dạ bẩm…quan có chất nhận được thì con mới nói!”

Quan giục: “Cứ đối xem”.

Bấy giờ, thằng bé nhỏ mạnh bạo phát âm to: “Con chó nạp năng lượng cục c* vàng”.

Bài học trên ca tụng trí lý tưởng của tầng lớp dân chúng trong xã hội cũ với châm biếm phần đông kẻ làm cho quan nhưng mà mang thói hách dịch, cậy quyền cậy thế.

Người bị tiêu diệt nhầm thì có

Có một thầy vật ngồi dạy học thêm ở nhà kia. Một ngày nọ, vợ chủ nhà chết, gia chủ nhờ thầy viết hộ một bài bác văn tế. Thầy liền gấp rút làm ngay bài xích văn lần trước tế ba mình mang lại chủ nhà.

Lúc đọc lên, mọi người trong dân làng cười ầm ĩ. Gia chủ trách: “Sao thầy lại nhầm như vậy?”

Thầy trừng đôi mắt lên cãi: “ Văn tôi tế làm sao mà nhầm được! gồm mà, bạn nhà ông chết nhầm thì có!”

*

Truyện tiếu lâm bên trên châm biếm gần như kẻ dốt nát, đậy dốt nhưng không đủ can đảm nhận mình làm sai nhưng còn cãi cố.

Chiếm không còn chỗ

Một người ăn mày nọ luộm thuộm, rách rưới đến nhà của một địa chủ nhà giàu xin ăn. Ông đơn vị giàu này không những quán triệt mà còn mắng: “Biến ngay! Trông ngươi như tự dưới âm ti lên ấy!”

Lão ăn xin vội vã trả lời: “Đúng, tôi ngơi nghỉ dưới đó lên đấy!”

Người địa chủ lại nói: “Đã xuống âm phủ còn ngoi lên đây làm gì cho chướng mắt?”

Người ăn xin đáp: “Ở ko được cần mới đề xuất lên trằn gian. Bên dưới đấy, bọn nhà giàu tranh chỗ hết cả rồi!”

Câu chuyện trên chỉ rõ hoàn cảnh phổ biến chuyển của giai cấp giàu - nghèo xã hội xưa, phê phán sự hống hách của bọn nhà giàu cùng cảm thông số phận của rất nhiều con người nghèo khổ.

Thể nhiều loại truyện cười dân gian luôn luôn được đầy đủ người tìm kiếm và săn lùng và nhận được nhiều sự yêu quý của người hâm mộ bởi sự súc tích, ngắn gọn và dễ hiểu. Trải qua đó cũng đúc rút cho bọn họ những bài học kinh nghiệm để truyền tải thông điệp xuất sắc đẹp. Những mẩu truyện tạo thành những tiếng cười sung sướng sau một ngày học hành và thao tác mệt nhoài.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *